Thuở xưa, trong khu rừng sâu nọ có một con Hổ rất đáng sợ. Bao nhiêu con vật đã trở thành miếng mồi ngon cho nó. Hổ rắp tâm bắt Thỏ, làm một bữa chén cho đã!
Một hôm, Thỏ tâng tâng nhảy tới nơi Hổ rình, nấp. Chợt phát hiện Hổ, Thỏ cuống lên chạy. Hổ chồm tới, nói:
- Chạy đi đâu?. Chạy mau vào mồm ta đi, Thỏ!
Thỏ bỗng nghĩ ra một cách, bèn hét toáng lên:
- Bánh!
- Cái gì? Bánh à?- Hổ hỏi Thỏ
- Vâng! Anh Hổ ơi, anh đừng ăn thịt tôi vội, để tôi tặng anh 10 chiếc bánh ngon đã, được không?
Hổ thích nhất là ăn bánh. "Có đổi 1 Thỏ lấy 10 bánh cũng được!". Nghĩ thế, Hổ vui vẻ đồng ý.
- Anh đợi một chút nhé!- Thỏ nói
- Bánh đây, bánh đem lại đây, anh Hổ!
- Mau, mau đưa ta nếm thử!- Hổ sốt ruột giục Thỏ
Thỏ ngăn lại:
- ẤY, ĐỪNG VỘI ANH HỔ!. LÀM VIỆC GÌ cũng phải có chút kiên trì!. Phải nướng bánh đã!
Nói rồi. Thỏ bắt đầu nổi lửa nướng bánh
- Thỏ, mi còn bắt ta đợi đến bao giờ?
- Anh đếm đến 100 là bánh chín được đấy!- Thỏ bảo Hổ
Hổ đành cố đếm 1, 2, 3... ngửi thấy mùi bánh thơm phức, Hổ nhịn không nổi nữa, nhón một chiếc bánh đang nóng bỏng cho luôn vào mồm, nuốt chửng!
Chiếc bánh nóng quá, làm Hổ bị bỏng rát. Hổ gầm lên:
- ối! mẹ... ơi!
Hổ đau đớn, chạy cuồng lên vào rừng sâu. Thỏ khoái quá, nhảy cẫng lên:
- Ha ha ... hắn bị mắc lừa rồi!
Hoá ra bánh mà Hổ nuốt chửng chỉ là hòn đá nung tới đỏ rực. Hổ bị bỏng rộp cả họng, chẳng ăn nổi một thứ gì nữa! Mấy con Chuột chạy đụng vào chân Hổ mà nó cũng chẳng thèm đoái hoài, khác hẳn mọi khi!. Nhưng khi vết bỏng vừa lành, Hổ lại đi bắt các động vật nhỏ ăn thịt
Một ngày đông rất lạnh lẽo, tuyết rơi xuống đóng thành từng lớp dày, Thỏ lại bất chợt gặp Hổ ở cạnh một hồ nước sắp đóng băng. Hổ gầm lên:
- Ðược rồi! Lần trước mi hại ta tới khốn khổ. Hãy xem ta có nghiền nát mi thành mảnh vụn không nhé!
Thỏ nói:
- Hôm nay tôi chẳng muốn nói năng gì cả. Có điều tôi thì đáng gì để anh ăn!
- Mi nói thế có ý gì vậy?- Hổ hỏi lại
- Anh nghe tôi nói đây! Tôi bằng lòng tặng anh 1.000 con Cá làm lễ vật!
- Sao? 1000 con Cá!
- Ðúng thế! Nếu như anh làm theo cách tôi nói thì anh câu được 1.000 con Cá
Hổ ngẫm nghĩ: "Ðược rồi, nắm lấy 1.000 con Cá rồi ăn thịt Thỏ cũng chẳng muộn!". Nó đồng ý với Thỏ, với điều kiện là buộc Thỏ vào gốc cây. Bị Hổ trói vào cây xong, Thỏ bảo Hổ thò đuôi xuống nước và nói thêm:
- Cái đuôi đẹp đẽ của anh là mồi câu tốt nhất đấy! Chỉ lát nữa sẽ có 1000 con Cá cắn vào đuôi của anh cho mà xem!
- Hừm! Mi nói có lý lắm!
Gío Bắc thổi vù vù. Hổ cố đứng im, gắng đợi 1000 con Cá cắn vào đuôi nó. Hổ lạnh đến run lên, nhưng muốn được ăn Cá, nên nó ráng chịu.
Khi đó, nước trong hồ bắt đầu đóng băng. Vì Hổ đứng quay lưng lại phía hồ nên không nhận ra điều đó. Hổ sốt ruột hỏi:
- Thỏ! bây giờ đã được chưa?
- Chưa, chưa được! Hiện giờ anh mới câu được 100 con Cá thôi!
Lát sau, băng đã kết chắc, làm kẹt cứng đuôi Hổ lại trong lớp băng. Thỏ thấy thế, bảo Hổ:
- Bây giờ được rồi! Anh Hổ đã câu được 1.000 con Cá rồi đó!
- Thật à?
- Mau dùng sức mà lôi Cá lên, anh Hổ!
- Lạ thật! Cái đuôi làm sao mà nặng thế?- Hổ than vãn
- Những 1.000 con Cá cắn vào đuôi anh, làm gì chẳng nặng!- Thỏ nói
Hổ ráng sức kéo đuôi lên mà chẳng sao kéo đuôi ra khỏi lớp băng kẹt cứng!
Thỏ cười lớn:
- Ha ha...! Câu được một con Hổ thật to!
Cuối cùng thì Hổ cũng nhận ra là bị mắc lừa Thỏ, nhưng đã quá muộn. Hổ bán mạng quẫy quạ, trong khi Thỏ đã dùng răng cắn đứt dây trói của nó vào thân cây.
- Anh Hổ đợi tới sang năm tuyết tan, băng tan thì thoát ra được thôi!
Nói rồi, Thỏ chạy biến đi mất tăm
"Hu hu! ... "- Hổ khóc rống lên, thảm thiết.
Tác giả: Sưu tầm